Danh ngôn

Danh ngôn cuộc sống
7 Bước đến hạnh phúc
1, Suy nghị ít lại, Cảm nhận nhiều hơn
2, Bớt đi khó chị, Mỉm cười nhiều hơn
3, Nói ít lại, Lắng nghe nhiêu hơn
4, Xem ít lại, Hành động nhiều hơn
5, Phán xét ít lại, Chấp nhận nhiều hơn
6, Phán nàn ít lại, Trận trọng nhiều hơn
7, Sợ hãi ít lại, Yêu thương nhiều hơn..

Hạnh phúc

Hạnh phúc

Đừng nói cuộc đời mình tẻ nhạt nhé em
HẠNH PHÚC ở trong những điều giản dị
trong ngày, trong đêm
đừng than phiền cuộc sống nhé em
HẠNH PHÚC ngay cả khi em khóc
bởi trái tim buồn là trái tim vui
HẠNH PHÚC bình thường và giản dị lắm
là tiếng xe về mỗi chiều của bố
cả nhà quây quần trong căn phòng nhỏ
chị xới cơm đầy bắt phải ăn no
HẠNH PHÚC là khi đêm về không có tiếng mẹ ho
là ngọn đèn soi tương lai em sáng
là điểm mười mỗi khi lên bảng
là ánh mắt một người lạ như quen
HẠNH PHÚC là khi mình có một cái tên
vậy đừng nói cuộc đời tẻ nhạt nhé em
tuổi mười tám còn khờ khạo lắm
đừng tô vẽ một chân trời xa toàn màu hồng thắm
HẠNH PHÚC vẹn nguyên giữa cuộc đời thường..

Nụ hôn của tinh yêu p2

Những nụ  hôn xuất phát từ tinh yêu nó bắt đầu mọi lúc, mọi nơi và noi đo tình yêu bắt đầu.








Tinh yêu

Nụ hôn của tinh yêu p1

Bộ ảnh đẹp về mõi tư thế hôn đẹp về tình yêu







Những nụ hôn của tình yêu

Cô đơn

Người cô đơn vẫn thường tự nghĩ, đến một lúc nào đó sẽ quen. Vẫn nhủ phải mạnh mẽ khi chưa tìm được đúng người. Vẫn cố gắng lên tinh thần bằng rất nhiều cách khác nhau…

Chẳng là nhiều người bị sự cô đơn trói chặt, vào một ngày đẹp trời nào đó, một vài chuyện không vui diễn ra. Vốn cuộc sống này vẫn luôn thích đặt con người ta vào thế bí vậy mà. Rồi người cô đơn ra vào lủi thủi, băn khoăn không biết giãi bày cùng ai. Ai sẽ là người bên cạnh lắng nghe ta nói? Ai sẽ là người cùng ta chia sẻ những điều khó khăn ấy? Hoặc giản đơn hơn, một câu hỏi quan tâm “Có sao không?” cũng trở thành điều xa xỉ.
Sự cô đơn
Những người cô đơn là những người mạnh mẽ, vì phải sống một mình mà đối chọi với cuộc đời nên tích góp đủ nhiều can đảm và tự tin. Nhưng sẽ có những lúc, vì một vài chuyện ngoài ý muốn, vốn bản thân có thể tự mình xoay trở, vậy mà vẫn thấy người như rớt xuống thảm hại từ một tầng cao nào đó. Hoặc khi đi giữa phố đông người, đèn xanh đèn đỏ nhảy nhót, thấy mình trống rỗng vô hồn, có đôi lúc vặn tay ga chặt đến nỗi có thể vọt lên và ngã sõng soài lúc nào không biết. Có ngã, chắc cũng không định hình được nổi vì sao.

Những lúc như thế thường không nhiều. Nhưng chỉ cần nó xuất hiện, bản thân lại bải hoải bài hoài, tóm lại là rệu rã, không thiết tha làm điều gì cả. Cảm giác bản thân cô độc đến đáng sợ, lạc lõng đến đáng sợ. Một chút tin cẩn để bấu víu cũng không có. Việc phải giữ kín những gì mình đang phải đối mặt thật sự là một việc khó làm. Con người ta ai chẳng có những lúc khó khăn, ai chẳng có lúc muốn gục ngã. Và những lúc ấy người ta vẫn cần có một ai đó lắng nghe, cần có một ai đó để tâm sự, để bộc bạch hết thảy những ấm ức tủi thân. Nếu là con gái, thậm chí còn muốn khóc òa lên, còn muốn được gục đầu vào một bờ vai để khóc.

Giấu ấm ức mãi rồi, giấu ở đâu cho chật kín?

Tệ hại nhất là, cứ nhồi nhét đống cảm xúc vỡ vụn, cứ gom góp ngày một nhiều những điều không hay rồi tự ôm ấp lấy biến chúng thành vô hình. Người cô đơn vẫn thường tự nghĩ, đến một lúc nào đó sẽ quen. Vẫn nhủ phải mạnh mẽ khi chưa tìm được đúng người. Vẫn cố gắng lên tinh thần bằng rất nhiều cách khác nhau… Nhưng sự thật thì đời mấy chốc, người mấy lúc, không thể cản nổi sự cô đơn của mình, rồi buồn nấc lên, như một đứa trẻ bị bỏ rơi và chìm nghỉm trong quên lãng!

Thế mới thấy, cô đơn đáng sợ lắm chứ!

Vốn dĩ, cô đơn lúc bình thường thì chẳng sao, nhưng cô đơn lúc buồn, lại có rất nhiều sao!!!

Biết rằng cô đơn đem đến cho ta nhiều đau khổ như vậy sao bạn không đối diện với sự thật và bước ra khỏi thế giới đó để đón nhận một thứ gì mới.mong bạn sẽ vui hơn, yêu đời hơn.

Mua hoa gọa

Tháng Ba, cũng là mùa hoa gạo nở... Loài hoa đỏ thắm kể cả khi đã rớt khỏi cành!
Tháng ba…ừ thì mình viết những dòng này vào tháng ba, chứ nội dung của nó chẳng có gì ăn khớp với cái tựa ở trên!

Hoa gạo tháng 3
Tháng ba…mình bất chợt nhoẻn miệng cười, cười kiểu mọi người gọi là cười…ruồi ấy. Thú thật mình chưa thấy ruồi cười khi nào nhưng cứ mặc nhiên công nhận có kiểu cười ấy! Mình cười vì bỗng nhiên mình nghĩ “một mình là cô đơn hay cô đơn là một mình? Hình như cả hai đều không đúng…một mình là con số, một số đếm chứ không phải từ chỉ một trạng thái như cô đơn. Đôi khi một mình là một sự lựa chọn, thích sự bình yên ta chọn một mình, muốn tạm xa cái sự ồn ào của cuộc sống ta chọn một mình, tuy một mình nhưng đâu phải đã cô đơn, một mình đôi khi có những thú vị rất riêng của nó. Nhưng cô đơn là điều chẳng ai chọn cả và chắc chắn cũng là điều không ai muốn. Cô đơn là khi đứng giữa biển người ta vẫn thấy như chỉ có một mình, cô đơn là khi ngập tràn trong những lời hỏi thăm, trong sự quan tâm ta vẫn thấy như không, cô đơn là khi nhìn vào list hàng trăm người trong điện thoại ta chẳng biết gọi cho ai hay chỉ đơn giản là gửi một tin nhắn vu vơ cho ai…Cô đơn là khi nhoẻn miệng cười mà tim quặn thắt một niềm đau!
Mùa hoa gạo
Tháng ba…mình lang thang trên những nẻo đường xa xôi, đến nơi mình chưa từng đến, gặp người mình chưa từng gặp, làm những việc mình chưa từng làm, học được những điều mình chưa từng được học và ăn những thứ mình chưa từng ăn…tháng ba với những trải nghiệm mới chỉ lần đầu dù ở tuổi 30!

Tháng ba…lần đầu trong đời mình tạm buông tất cả, lần đầu trong đời mình rời xa được những thứ tưởng chừng như ngấm vào máu mình không sao bứt được ra…

Tháng ba…trong mình ngổn ngang bao tâm trạng, bao ưu tư cùng bao biến cố và cả những hoài niệm. Tháng ba với thêm những vết thương hằn lên con tim vốn không lành lặn. Tháng ba khi người ấy rời xa mang theo chút hạnh phúc cuối cùng còn sót lại…cũng tháng ba với nỗi đau lớn nhất đời mình!

Và tháng ba…với những điều đã trải qua mình muốn nói mình đang trở lại!

Một Gia Đình

Trong một khoảng thời gian tương đối, tôi tự cho mình trở về với cái thói quen lúc còn ở nhà ba mẹ. Nằm nướng trên giường mỗi sáng ngủ dậy. Cuộn mình trong chăn dày và ấm. Ngắm nhìn những vạt nắng sớm chiếu xuyên màn. Chậm rãi, thảnh thơi nhiều khi đến vô thức.
Những lúc như vậy, tôi thường nhớ tới “Phía tấm rèm buông khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi” rồi “Và anh sẽ là người đàn ông của đời em. Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ”.
Những ngày qua, tôi nằm như thế hàng tiếng liền, thậm chí mấy ngày liền, với cơ thể đau nhức và một trái tim vừa lành lặn. Tôi nhắm nhìn những vết thương trên da thịt mình. Kì thật, cũng là của mình đó, mà sao xa lạ quá.
Một Gia Đình
Tôi để mình trôi chậm, trong cái thế giới vô chừng là định nghĩa tình yêu dẫn biết chắc rằng tình yêu không bao giờ định nghĩa được. Để rồi, tôi lại thi vị hóa tình yêu bằng một khái niệm hạn hẹp là gia đình.

Những lúc như vậy tôi nhớ tới ba mình trước tiên. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên, ba tập mình đi xe đạp. Nhiều người chỉ cần leo lên xe đạp là có thể đạp được ngay thậm chí không cần biết đi xe đạp vẫn chạy xe máy vèo vèo. Tôi chậm chạp hơn, học một buổi mới biết đi xe đạp. Đầu tiên, ba giữ xe, cho tôi đạp, ba đi theo tôi từng bước một. Rồi từ từ, ba buông tay….Tôi đạp xe một mình! Ba nói, đi xe đạp chỉ cần học một lần là được. Nhưng té xe thì không phải té một lần và lần sau tự động không té nữa !!! Ngay từ lần đầu biết đi xe đạp, để thể hiện mình, tôi còn lượn xe vài vòng trước mặt ba, ai ngờ tay lái yếu, tôi tâm đâm xầm vào ba, bàn tay bé nhỏ của tôi lúc đó in hằng lên lưng ba cả một vết đỏ to đùng. Đó là lần duy nhất tôi học đi xe đạp và cũng là lần đầu tiên tôi biết thế nào là té xe đạp…Với thói quen vụng về, ẩu tả, ương bướng, liều mạng và thậm chí mất dạy…(gì cũng được)… đến bây giờ, tôi ngã xe không biết bao nhiêu lần, có khi 2 ngày té 3 lần, toàn đụng đầu với xe lớn, những ngày đầu lên SG học, tôi còn lao đầu vào xe buýt. Một anh bạn lúc đó còn trêu rằng “Nguyễn Vy là cơn ác mộng của các bác xe buýt”.
Có một điều kì lạ là, mỗi lần té xe đạp, hình ảnh về bàn tay năm ngón của mình in hằng lên vai ba ngày xưa lại cứ hiện về ám ảnh tôi. Không biết, em tôi có còn nhớ về lần đầu tiên nó biết đi xe đạp không, nhưng tôi, tôi nhớ rõ lần đầu tiên nó biết nói, biết đi và ….biết cắn tôi. Dễ thương không? Cuộc đời mà!!

Bạn bè rục rịch chuẩn bị về Việt Nam nghỉ hè, vài đứa bạn than nhớ nhà. Mỗi lần gọi điện về nhà, mẹ tôi hay kể chuyện đứa này nhớ nhà phát khóc ra sao hay đứa kia ngày nào cũng gọi về nhà… Nhưng tôi thấy mắt mình ráo quảnh, từ ngày sang đây, tôi chưa bao giờ nói với mẹ ba rằng: “Con nhớ nhà quá”. Một lần cũng không. Tôi có nghe một ai đó nói ngôn ngữ là một giới hạn. Ba mẹ tôi thì chắc chắn rằng không nghĩ tới những điều cao siêu như vậy, nhưng quả thật, chả bao giờ, họ nói với tôi rằng họ nhớ tôi… dù là rất ít. Bốn chúng tôi vậy đó, kiệm lời, ngại thể hiện, vẫn là một gia đình. Sau này, nếu tôi có con (À, phải có mệnh đề may mắn tôi lấy được chồng phía trước), chắc chắn, chúng tôi sẽ cùng nhau dạy con mình tập nói, tập đi, tập chạy xe đạp và để cho nó té xe đạp! Lúc nào cũng vậy, gia đình là duy nhất…Mãi mãi…

Trong thế giới ngày càng hộn đỗn, đầy rẫy những điều vĩnh cữu càng làm người ta hoài nghi thêm về sức mạnh của sự vĩnh cữu. Tuổi 20 của mình, tôi bị lẫn lộn giữa những cái gọi là tình yêu và gần giống tình yêu. Nhiều lúc, tôi cũng định hỏi ba “Tại sao ba cưới mẹ, ba có yêu mẹ không?”. Nhưng nhìn cách họ dạy dỗ chị em tôi, họ lo cho chúng tôi từng miếng ăn cái ngủ. Tôi thấy rằng mọi định nghĩa về tình yêu về gia đình về hạnh phúc sao mà tương đối quá!

Người trẻ là vậy, luôn vùng vẫy trong cái gọi là nỗi cô đơn nhưng thiếu can đảm để lao vào tình yêu. Họ chần chừ, rồi xe buýt đi mất… Những lần như vậy tôi hài hước khuyên họ – những người bạn của tôi: Rồi 1 chiếc Cadilac hay Toyota gì sẽ tới. Yên tâm! Và rồi, với những buổi sáng như thế, tôi phát hiện ra rằng mình cũng là trong số những người trẻ-sợ cô đơn-sợ cả tình yêu nhưng vẫn không thôi thao thức nghĩ về nó, kiếm tìm và định nghĩa…

Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc.
Cái giá của tự do là sự cô đơn.
….
Có bình yên nào không xót xa..